Chương 201

Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Lục An Nhất Trảng

15.837 chữ

22-08-2023

Edit: Lạc Yên

“Con từ từ, đừng vội lo lắng, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.” Lục Nhạc luôn được kiểm tra sức khỏe định kỳ đúng hạn tại bệnh viện Hồ Hạo, trong nhà lại có đội ngũ chăm sóc sức khỏe và dinh dưỡng hoàn thiện, đảm bảo bé con sẽ không có bất cứ vấn đề gì về gen. Lục lão phu nhân bình thản trấn an Lăng Sầm nhưng trong lòng cũng giật thót một cái. Chỉ là sau đó rất nhanh lo lắng của nàng biến mất, chỉ cảm thấy tình huống này có hơi quen quen à nha.

Bác sĩ điều khiển thiết bị kiểm tra đã lên tiếng giải thích: “Kỳ thật không có gì, chỉ là…”

Ngay lúc này, bác sĩ phụ trách chính đã ngăn hắn lại, ánh mắt ám chỉ hắn đi liên hệ phòng kiểm tra khác. Hiện tại chưa có kết quả chính thức, mọi thứ chỉ là phỏng đoán. Nếu khi kiểm tra lại cho ra kết quả khác biệt, có khả năng sẽ bị người nhà khiển trách. Ông quay đầu cười nói với Lục lão phu nhân:

“Là thế này, thiết bị kiểm tra cho ra một số thông số khác biệt, chúng tôi đã liên hệ, bé con sẽ được kiểm tra bằng một thiết bị cao cấp hơn, xin mời mọi người theo tôi.”

“Được, cảm ơn.” Trong lòng Lục lão phu nhân đã có vài phần nắm chắc, đối diện bác sĩ gật đầu. Nàng quay sang nhỏ giọng giải thích với Lăng Sầm: “Con đừng lo lắng, năm đó khi Lục Kiêu kiểm tra cũng giống vậy.”

Lăng Sầm nghe vậy thì an tâm hẳn. Hiện tại Lục Kiêu đang ở ngoài tiền tuyến. Gọi là ngoài tiền tuyến chứ cậu cũng không biết chính xác là chỗ nào. Nếu Lục Nhạc xảy ra chuyện gì, cậu không biết phải ăn nói với Lục Kiêu thế nào.

“Mời theo tôi.” Bác sĩ đẩy cửa, cung kính dẫn đường.

“Đến đây nào bảo bối, con xuống dưới chúng ta cùng đi nào.” Lăng Sầm vẫy Hoa Hồng Nhỏ.

“Ngao ô!” Được nha, ba ba đón con nha! Bé sói tạo tư thế lấy đà, muốn từ trên bệ kiểm tra của thiết bị hóa thân thành một quả đạn pháo nhào vào lòng ba ba.

“Đừng… đừng…” Lăng Sầm hết hồn, vội nghiêng người tránh đi. Bình thường Hoa Hồng Nhỏ chỉ hơi nhảy lên, đã đủ để cậu phải nằm bẹp, nếu mà còn từ trên cao phóng xuống thế này… Lăng Sầm chắc chắn chịu không nổi. Có một đội ngũ dinh dưỡng cao cấp, Hoa Hồng Nhỏ đã lớn lên thành một bé sói có trọng lượng khiến cậu không thể nào thừa nhận nổi.

“Ngao ô!” Được rồi, không đón thì thôi… Hoa Hồng Nhỏ nghe hiểu, tai nhọn hơi cụp xuống. Đổi sang hướng khác nhảy xuống đất, bốn chân nhẹ nhàng chạm đất, bé con lại còn hơi giang cánh giảm áp lực, bé sói siêu to mà đáp đất chỉ như một bé mèo con hầu như không có tiếng động. Xem ra, ưu thế của kẻ săn mồi đã dần dần hình thành.

Ở trước mặt Lăng Sầm, bé con không thích phô bày mặt này, đáp đất xong đã ngay lập tức trở lại thành một bé sói ngốc ngốc, lộc cộc chạy theo Lăng Sầm ra khỏi phòng.

Lục lão phu nhân mỉm cười đi theo sau hai ba con.

Căn phòng kiểm tra lần này to hơn phòng vừa rồi khá nhiều, bên trong có thêm hai kỹ thuật viên. Một người sẽ phụ trách ghi chép và kiểm tra phân tích số liệu, một người sẽ hỗ trợ bác sĩ điều khiển thiết bị kiểm tra.

“Để bé con nhảy lên đây đi.” Bác sĩ quen thuộc điều chỉnh thiết bị phù hợp với hình thể bé con.

Thiết bị này có hai chế độ vì có một số bé con vẫn chưa khống chế chuyển đổi hình thú và hình người, nên thiết bị cũng có chế độ kiểm tra hình thú và kiểm tra hình người, đảm bảo cho ra kết quả chính xác nhất.

“Bảo bối, con lên đó đi, ba ở đây với con.” Hoa Hồng Nhỏ nghe lời, cọ cọ Lăng Sầm một chút rồi viu một phát nhẹ nhàng nhảy lên bệ đỡ cao tầm 1.5m, hoàn toàn làm lơ bậc thang mà kỹ thuật viên nhấn nút hạ xuống bên cạnh.

Kỹ thuật viên nhìn mà giật mình một cái, sau đó làm như không có việc gì mời Lục lão phu nhân và Lăng Sầm sang phòng quan sát ở bên cạnh. Thiết bị sau khi Hoa Hồng Nhỏ bước vào, do kỹ thuật viên thao tác từ xa cũng hoàn toàn đóng lại.

Phía trên màn hình con số hiển thị mức độ tinh thần lực màu xanh không ngừng tăng lên. Bên trong thiết bị, không biết Hoa Hồng Nhỏ bị điều gì kích thích hoặc khiêu khích, phát ra tiếng sói tru đầy phẫn nộ, con số hiển thị cũng nhanh chóng tăng vượt màu xanh, chuyển sang màu đỏ, dần tăng chậm lại rồi đứng yên ở một giá trị, không có dao động.

Vài giây sau, trị số được tính toán chuyển hóa thành chữ cái biểu đạt thông dụng.

“S…” Kỹ thuật viên lẩm nhẩm báo với bác sĩ. Dù ở thiết bị đo trước họ đã có phỏng đoán so bộ nhưng nhìn thấy thật sự lên đến mốc S lại là một chuyện khác.

“Chúc mừng mọi người.” Vị bác sĩ lập tức chúc mừng, bản thân ông cũng cảm thấy rất là vinh hạnh. Liên bang lại có thêm một Alpha có tinh thần lực cấp S. Tuy rằng trên lý thuyết đã có giảng giải rất nhiều về cấp độ này, nhưng chân chính tiếp xúc, kiểm tra thì lại vô cùng ít ỏi. Cấp S chân chính là đỉnh kim tự tháp ở Liên Bang.

“Điểm thể năng thì sao?” Lăng Sầm rất là vui, nhưng vẫn cố kìm chế, tỏ ra bình tĩnh hỏi.

“Ừm… là A.” Bác sĩ nhìn báo cáo, báo ra một cấp độ bằng giọng điệu đầy ngưỡng mộ. Tuy so với cấp độ tinh thần lực thì kém hơn một chút nhưng so với người thường đã vô cùng ưu tú, hơn nữa, thể năng có thể tăng thêm sau khi rèn luyện.

Lăng Sầm bây giờ chính thức thở phào một hơi. Tinh thần lực cậu cấp A, trung bình với Lục Kiêu cũng không lo kéo chân Hoa Hồng Nhỏ quá nhiều, nhưng thể năng cậu chỉ có D+, nên lo lắng cho thể năng của Hoa Hồng Nhỏ nhiều hơn. May mà không vấn đề gì.

Hiện tại tổng hợp của Hoa Hồng Nhỏ cũng đạt A+, xem như là một tin vui. Lăng Sầm vội vã soạn tin nhắn, chuẩn bị gửi cho Lục Kiêu. Tin nhắn soạn xong, cậu lại do dự, chuyện vui như này, cậu muốn chính miệng nói cho Lục Kiêu biết.

[Khi nào anh có thời gian thì gọi cho em nhé, nhớ anh]. Lăng Sầm mỉm cười, nhấn gửi tin nhắn cho Lục Kiêu.

Toàn bộ hành trình Lục lão phu nhân cười không khép miệng. Cấp bậc đánh giá của Lục Nhạc đúng là một chuyện vui. Vừa rồi Lăng Sầm vội vã nhắn tin, nàng không cần nhìn cũng biết Lăng Sầm nhắn cho ai. Tình cảm của đôi trẻ thật là thuần túy, không trộn lẫn danh lợi, địa vị, nàng thật sự thấy vui thay cho con trai mình.

Hai kỹ thuật viên ở bên cạnh cũng quay sang Lăng Sầm chúc mừng. Tình trạng hôn nhân của Lăng Sầm là công khai, bọn họ đã biết từ sớm, chưa kể trong hồ sơ kiểm tra có đầy đủ thông tin của đứa trẻ. Một trong hai người hỏi: “Xin hỏi ngài có đồng ý cho bé con tham gia một kế hoạch nghiên cứu của Liên Bang hay không?”

Lăng Sầm khó hiểu nhíu này, hỏi thông tin về kế hoạch nghiên cứu. Nghe cũng có vẻ không tệ, nếu tham gia kế hoạch này, Lục Nhạc sẽ được Liên Bang cung cấp miễn phí một chương trình giáo dục và huấn luyện riêng biệt, để bồi dưỡng cho những đứa trẻ có tư chất tốt.

Trong lòng Lăng Sầm có hơi liu xiu nhưng vẫn do dự chưa quyết định được. Lục lão phu nhân nhìn ra do dự của cậu, liền thấu hiểu cười nói giải vây:

“Các cậu gửi giúp chúng tôi nội dung chi tiết về kế hoạch này, chúng tôi sẽ suy xét kỹ lưỡng.”

Cảm xúc của Hoa Hồng Nhỏ không ổn định cho lắm, tuy đã ngừng kiểm tra thì vẫn đang tức giận, không ngừng gầm gừ, uy hiếp rít gào càn quấy. Cho đến khi nhìn thấy Lăng Sầm bước vào, nhìn thấy Lăng Sầm bé lập tức im lặng, thanh âm gầm gừ hung dữ mới được một nửa, thậm chí miệng còn hơi há ra.

Lăng Sầm cười, xoa đầu ôm bé, đưa bé ra xe mang về nhà. Trên xe, Hoa Hồng Nhỏ say sưa đi vào giấc mộng. Tính ra thì kiểm tra tới kiểm tra lui cả buổi, cảm xúc và tinh thần lực cũng lên lên xuống xuống, đã khiến bé mệt mỏi rồi. Đầu sói lớn của Hoa Hồng Nhỏ gác lên đùi Lăng Sầm, Lăng Sầm chậm rãi vuốt lông cho bé, nhỏ giọng cùng Lục lão phu nhân nói:

“Tinh thần lực còn tốt… Nhưng điểm thể năng… có lẽ là do ảnh hưởng của con.”

“Con thì ảnh hưởng cái gì?” Lục lão phu nhân cười hỏi lại. Trước khi kết hôn, tất cả thông tin về Lăng Sầm nàng đều đã biết, tất nhiên điểm đánh giá các chỉ tiêu của Lăng Sầm nàng cũng biết rõ.

Lăng Sầm vẫn có hơi áy náy, Bạch gia và Lục gia đều là cự lang, anh họ của cậu chỉ là một người thường cũng đã rất cường tráng. Nếu không phải cậu thừa kế một nửa gen của Lăng gia, điểm đánh giá của Lục Nhạc có thể sẽ cao hơn một chút.

Lục lão phu nhân cũng chỉ cười, không định an ủi Lăng Sầm, cho điểm A còn không hài lòng? Ở gia đình bình thường có con cháu đạt A đủ để cả nhà mở tiệc ăn mừng, đối với gia tộc lớn như bọn họ, thực lực của Lục Nhạc cũng đủ để tự hào.

Nhưng nhìn Lăng Sầm mãi vẫn còn đang mang ánh mắt áy náy, nàng mới buồn cười nói: “Như này đã tốt lắm rồi. Lục Kiêu là nhờ huấn luyện mới được như hôm nay. Con cũng nên chừa cho bé con có chút không gian để tiến bộ chứ.” Bọn họ cũng không thể mọi thứ tốt nhất đều cung cấp hết cho Lục Nhạc.

Lăng Sầm gật gật đầu, xem như chấp nhận cách nói của Lục lão phu nhân, dịu dàng nhìn bé sói đang thoải mái ‘thổi bong bóng bằng mũi’ trên đùi mình. Lăng Sầm nghĩ nghĩ liền khẽ cười, Lục Kiêu là quả báu vật cậu giấu trong tim, còn Hoa Hồng Nhỏ là hạt dẻ cười nho nhỏ đáng yêu nhất của cậu.

Mẹ chồng nói đúng, những gì tốt nhất cho con, có thể làm cậu đều sẽ cố gắng làm, còn lại phải do Hoa Hồng Nhỏ nỗ lực đạt đến.

“Mẹ ơi, còn cái kế hoạch kia…” Lăng Sầm hỏi.

Lục lão phu nhân cũng nhìn bộ dáng buồn cười của bạn nhỏ Lục Nhạc thổi bong bóng nước mũi ngủ say sưa cũng buồn cười, nghe Lăng Sầm hỏi, phân tâm đáp: “Ừm… mẹ biết kế hoạch này. Liên Bang đã áp dụng nhiều năm, xem như là một dạng bồi dưỡng nhân tài, trước đây khi Lục Kiêu còn niên thiếu cũng có tham gia. Nó nói chương trình đối kháng huấn luyện của kế hoạch đó tạm ổn.

Chương trình đối kháng huấn luyện giúp trẻ làm quen với phương thức chiến đấu, hiểu được thực lực của bản thân so với các bạn bè tài năng cùng trang lứa, cũng như cách thức giao lưu và rèn luyện ý thức đoàn đội. Gia đình bình thường nếu được lựa chọn tham gia kế hoạch bồi dưỡng này đều sẽ lựa chọn tham gia.

Lăng Sầm hiểu ý Lục lão phu nhân, gật đầu nói: “Dạ, vậy cho bé tham gia…” Cha bé đã nói tốt thì Lăng Sầm tin Lục Nhạc chắc chắn sẽ thích.

Trước khi xuống xe, Hoa Hồng Nhỏ đã biến thành hình người. Quần vải trí năng trên người cũng tự động biến thành quần yếm. Thấy vậy Lục lão phu nhân bảo người giúp việc để tự mình ôm tiểu mập mạp xuống xe, hiếm khi nào bé chịu biến lại hình người để nàng có thể ôm nổi.

Nàng lại quay sang, nhỏ giọng nói với Lăng Sầm: “Con về phòng nghỉ ngơi đi, đi cả ngày chắc con cũng mệt mỏi rồi…” Trong tay nàng là bảo bối Lục Nhạc, nên nàng không dám nói to, sợ đánh thức bé, chỉ có thể thì thầm quan tâm Lăng Sầm. Lăng Sầm đã mang thai 4 tháng, hôm nay cùng nàng mang theo Lục Nhạc đi kiểm tra, lượng vận động một ngày xem như đã đủ rồi, còn lại nên duy trì nghỉ ngơi hợp lý.

Lăng Sầm đúng là có hơi mệt, cũng nhỏ giọng đáp lời Lục lão phu nhân, nhìn nàng ôm Lục Nhạc rời đi, bản thân cũng về phòng nghỉ ngơi, lần mang thai này cậu đúng là uể oải hơn lần trước.

Sau giờ trưa, Lăng Sầm bị âm thanh thông báo của đầu cuối cá nhân đánh thức, mắt vẫn chưa mở nổi, tay đã nhấn nghe.

“Hailey?” Từ khi Hailey biết Liên Bang khai chiến với Trùng tộc, sắp xếp công việc ổn thỏa cho Corleone xong liền quay về Đế Tinh, thường xuyên đến thăm, trò chuyện với Lăng Sầm. Lục lão phu nhân cố ý chuẩn bị giúp cô nàng giấy thông hành để thuận tiện ra vào Lục trạch. Lần này Hailey gọi điện chắc giới giải trí lại có bát quái gì.

“Là ta…” Giọng trầm ấm của Lục Kiêu truyền đến.

Động tác của Lăng Sầm hơi khựng lại, đôi mắt cũng lập tức mở ra, xoay màn hình về phía mặt mình cười tít cả mắt, nói:

“Nhanh như vậy anh đã liên hệ với em rồi.”

“Trong nhà có chuyện gì hả em?” Lục Kiêu lo lắng hỏi dò. Tuy Lăng Sầm nhắn tin chỉ nói nhớ anh, nhưng anh hiểu Lăng Sầm. Lần này chiến tranh với Trùng tộc nguy cơ nhiều hơn so với lần chinh chiến chống phản loạn trước đây nên thái độ của Lăng Sầm cũng không giống lúc trước, Lăng Sầm sợ anh phân tâm, rất ít khi chủ động liên hệ anh.

“Dạ không có chuyện gì… đã trễ thế này sao anh vẫn chưa nghỉ ngơi?” Lăng Sầm cười trấn an để Lục Kiêu yên tâm, sau lại dịu dàng quan tâm. Cậu vừa ngủ trưa dậy, trong thanh âm vẫn còn dư lại chút lười biếng mơ hồ, lại vì nói chuyện với Lục Kiêu mà càng thêm nhu hòa, gần như vừa nhẹ, vừa ấm, vừa mềm khiến đáy lòng Lục Kiêu vừa ấm áp vừa rung động không thôi, khiến nhớ nhung trong lòng Lục Kiêu không sao kìm nén nổi. Trong khắp cả Liên Bang này, Omega của anh là Omega tuyệt vời nhất.

Giọng điệu Lục Kiêu cũng càng thêm ôn hòa: “Ta vừa xử lý công việc xong, nói chuyện với em một chút rồi nghỉ ngơi.”

“Dạ” Lăng Sầm khẽ cười, nằm nghiêng giấu mặt vào chăn, khẽ gọi: “Lục Kiêu ơi…”

“Ơi?” Lục Kiêu hơi mỉm cười đáp lại, đồng thời đau đáu nhìn vào người yêu trên màn hình thực tế ảo, như muốn xuyên qua màn hình đến bên cạnh nghe cậu tâm tình.

“Hôm nay em với mẹ đưa Hoa Hồng Nhỏ đi kiểm tra. Tinh thần lực của bé con giống anh, đạt được cấp S.” Giọng điệu Lăng Sầm tuy ôn nhu nhưng không che giấu được ý kiêu ngạo. So với cha thì Lục Nhạc kém một chút nhưng chắc chắn đã hơn rất rất nhiều người. “Chỉ là thể năng chỉ đạt được cấp A, nên điểm tổng hợp cuối cùng chỉ được chấm là A+”. Lăng Sầm có chút tiếc nuối, chỉ vì thể năng mà kéo thấp điểm tinh thần lực.

“Đã rất tốt rồi.” Lục Kiêu nghe cũng có chút kích động, tuy mỗi ngày Lục Nhạc đều trêu chọc khiến anh thật mệt tâm, nhưng anh vẫn rất là yêu thương bé. Anh nghe ra sự mất mát trong giọng điệu Lăng Sầm, nhưng chỉ có tiếc nuối chứ không có trách cứ Hoa Hồng Nhỏ, lại nghĩ tới tư duy kỳ lạ của vợ mình, Lục Kiêu nghiêm túc nói: “Em đừng vì điều này mà tự trách…”

Tuy Lăng Sầm đối với anh, tính cách rất mềm mỏng, ngoan ngoãn nghe lời nhưng thật sự có một số tư duy trì lạ thì cậu vẫn rất cố chấp. Ví dụ như cậu luôn cho rằng điểm thể năng của mình không tốt, so với anh không cao, nếu bé con của hai người không đạt trình độ giống anh thì chắc chắn là lỗi do cậu. Nên chắc chắn nếu Hoa Hồng Nhỏ đặt được đánh giá cấp S thì là nhờ anh, còn đánh giá cấp A cậu sẽ tự trách bản thân mình.

Lục Kiêu cũng không biết tư duy kỳ lạ này của Lăng Sầm là từ đâu mà có, anh tuy chưa thể thay đổi sự cố chấp của Lăng Sầm nhưng anh sẽ cố gắng nói cho Lăng Sầm hiểu quan điểm của bản thân anh.

S với A đều là đánh giá rất tốt.

Lăng Sầm hơi lung lay, sau đó không nhịn được cười nói: “Chồng ơi… Sao anh với mẹ nói chuyện giống nhau y chang vậy?” Cậu cũng không có ý gì, chỉ là hơi tiếc nuối, liền được đến hai người dỗ dành. Lăng Sầm vừa thấy buồn cười, vừa thấy ngọt ngào.

Cậu sinh ở Lăng gia, nhưng ở đó chưa bao giờ có cảm giác là nhà, chỉ thấy toàn là khổ sở, nhưng từ khi gặp được Lục Kiêu, tất cả khổ sở dường như chưa từng ghé qua. Lục Kiêu sẽ quan tâm cậu từng li từng tí, phát hiện cậu có bất cứ vấn đề gì không đúng, cũng chưa từng cưỡng ép thay đổi, chỉ kiên nhẫn khuyên nhủ, giúp cậu mở lòng giải quyết khúc mắc, chưa bao giờ thấy phiền.

“Chồng ơi, anh thật tốt… Anh nhanh trở về nhé, em ở nhà đợi anh, nhớ anh lắm.” Lăng Sầm thủ thỉ, cậu thật sự không quen khi không có anh ở bên, bao bọc lo toan cho bản thân mình, cậu đã bị sủng đến hư mất rồi.

“Được.” Lục Kiêu đáp, trong mắt là ý cười nhìn người yêu của mình rủ rỉ làm nũng. “Điềm Điềm có ngoan không em?” Lần này hai người chắc chắn sẽ có một bé Omega bảo bối.

Lần mang thai trước, mỗi ngày Lăng Sầm đều rối rắm không biết màu sắc lông của Hoa Hồng Nhỏ là gì, thì lần này đến phiên mỗi ngày Lục Kiêu đều dành thời gian mặc niệm Điềm Điềm là một bé con Omega.

Lăng Sầm cười gật đầu báo cáo: “Em bây giờ cơ bản đã không có phản ứng tiêu cực nào. Dinh dưỡng tốt, Điềm Điềm cũng rất khỏe mạnh.”

Lục Kiêu gật đầu, tầm mắt đảo qua bụng nhỏ của Lăng Sầm dưới chăn, trong lòng lại trào lên cảm giác áy náy, lẽ ra lúc này anh nên ở bên chăm sóc cho cậu. Lục Kiêu thật sự rất bất đắc dĩ, anh xin lỗi, Lăng Sầm nhất định sẽ tha thứ, cũng không oán trách nhưng thời gian mang thai mệt mỏi vất vả, bản thân anh lại không thể ở bên cạnh, còn khiến Lăng Sầm căng thẳng lo âu, một câu xin lỗi thì có nghĩa lý gì…

Lục Kiêu áy náy nhưng cũng không nói lời hứa hẹn suông hay xin lỗi phù phiếm cho xong, chỉ trầm giọng dặn dò Lăng Sầm tự chăm sóc tốt cho bản thân, cũng chỉ tỏ ý đợi việc bên này giải quyết xong, anh sẽ lập tức trở về bên cậu.

Tiểu kịch trường:

Lục lão đại: Con trai à, so với cha thì con vẫn thua một chút nữa nhé. Bày ra phong thái bễ nghễ.

Hoa Hồng Nhỏ: Đợi bổn đại vương lớn lên rồi hãy so!!!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!